Từ khi làm mẹ, tôi lại đâm ra ghét cay ghét đắng con chó của mình
Tôi thay đổi, chỉ có cô bạn lông lá là vẫn vậy, vẫn một lòng trung thành, kiên nhẫn với tôi khi tôi trải qua những năm tháng khó khăn của người lần đầu làm mẹ. Nó từ bỏ vị trí “đứa con duy nhất trong lòng cô chủ” và nhẹ nhàng chấp nhận vị trí mới trong gia đình. Nó bước ra khỏi ánh hào quang và nhường chỗ cho một sinh linh bé bỏng.
Trước khi mang thai, sinh con, tôi xem cô cún mình nuôi bấy lâu nay là con. Mỗi khi ra ngoài tôi nhớ nó kinh khủng. Lúc nào cũng vậy, vừa đi làm về là “hai mẹ con” tôi phải âu yếm nhau một lúc lâu trên ghế sofa mới được. Đi thăm bố mẹ ruột tôi cũng dẫn nó theo, bạn bè khoe con cái mình đáng yêu ra sao, tôi cũng khoe cô chó nhỏ đáng yêu như thế. Nó đã từng là ưu tiên hàng đầu của tôi.
Chị Mia Carella – tác giả bài viết – cùng cô chó nhỏ. (Ảnh: pregnantchicken)
Khi nó được gần 7 tuổi, tôi sinh con gái. Sau đó thì mọi thứ đã thay đổi.
Lần đầu làm bố mẹ, vợ chồng tôi hoàn toàn choáng ngợp với những vấn đề quan trọng về y tế, sức khỏe cho trẻ sơ sinh. Hai vợ chồng tôi phải hỏi gia đình chồng xem có thể để cô chó ở cùng họ trong một thời gian nữa hay không. Vài tuần sau khi hai mẹ con xuất viện, cuộc sống gia đình tôi tương đối ổn định và đó là lúc phải đưa cô bạn lông lá ấy về.
Thật kinh khủng!
Những gì đã từng là niềm vui suốt đêm của tôi thì giờ chỉ còn là gánh nặng. Con chó giờ đây chỉ có gây phiền não mà thôi. Tôi giờ có một cô gái bé nhỏ cần phải có phòng tắm sạch sẽ, tu ti liên tục và cần sự quan tâm, tập trung chú ý không ngắt quãng của tôi. Bỗng dưng tôi thấy làm chủ một con chó thật là quá sức mình.
Tôi bắt đầu thù hằn con chó và lúc nào cũng cảm thấy tức giận với nó. Nó gây ra đủ chuyện nhỏ, lớn. Khó lắm con bé mới có thể ngủ được thì nó lại gây ồn ào làm con thức giấc. Đòi uống nước lúc tôi đang thay bỉm cho con. Quá sức mệt mỏi. Chưa hết, mỗi sáng tôi đều hút sữa để con ăn. Có hôm tôi vừa hút xong, để bình sữa trên bàn rồi rời khỏi phòng vài giây. Chỉ có vài giây thôi, quay vào là nó đã liếm bình, liếm sữa của tôi một cách ngon lành.
Chị Mia cùng con gái. (Ảnh: Facebook)
Đã từng có một khoảng thời gian tôi cảm thấy có lỗi khi trái tim mình đổi thay, không còn yêu cô bạn lông lá nữa. Tôi thấy mình là một con người tệ bạc. Làm sao có thể quay mặt với con chó từng là sự quan tâm hàng đầu của mình như thế chứ. Tôi đem những trăn trở của mình, tâm sự với cô bạn thân và nhận được phản hồi rằng rất nhiều người mẹ cũng có cảm giác như tôi.
Hóa ra tôi không chỉ có mình tôi. Tôi đoán rằng cảm xúc đó là một phần tự nhiên của bản năng làm mẹ, rằng trong mắt mẹ chỉ có con cái mà thôi.
Thoắt đó mà đã 6 năm trôi qua. Cô bạn lông lá vẫn vui vẻ, tung tăng vui đùa trong gia đình tôi. Tôi học được cách cân bằng giữa trách nhiệm của một người mẹ với con cái và của một người chủ với vật nuôi. Khi đó, áp lực đã được giảm bớt.
Tôi thay đổi, chỉ có cô bạn lông lá là vẫn vậy, vẫn một lòng trung thành, kiên nhẫn với tôi khi tôi trải qua những năm tháng khó khăn của người lần đầu làm mẹ. Nó từ bỏ vị trí “đứa con duy nhất trong lòng cô chủ” và nhẹ nhàng chấp nhận vị trí mới trong gia đình. Nó bước ra khỏi ánh hào quang và nhường chỗ cho một sinh linh bé bỏng.
Chúng tôi may mắn khi có được nó trong gia đình suốt nhiều năm qua. Dù tôi không phải lúc nào cũng thể hiện nhưng tôi biết ơn vì sự đồng hành của nó. Dù giờ đây nó vẫn gây phiền nhiễu nhưng tôi đã hết ghét nó rồi.
Newben / Theo Thời đại